Từ Gielusalem về Galile lòng Phero nặng hơn chì dắt vào mẻ lưới ông. Ánh mắt thầy ngày nào đã làm ông ăn năn quá đỗi.
Hôm nay đi bắt cá, đi để vơi bớt sầu muộn. Ra đi để bận rộn, để lấp khoảng trống trong lòng đấy, chẳng lẽ ngồi buồn khổ mãi và để chờ đợi nữa. Thầy hứa sẽ gặp tôi tại Galile, tôi chờ gặp lại thầy.. Tôi chờ sự tha thứ mà tôi không xứng đáng được nhận, sao có thể tưởng tượng nổi: tôi đã chối bỏ Thiên Chúa kia chứ. Ôi Chúa, con vừa khao khát được tha thứ vừa cảm thấy không xứng để Người đoái nhìn đến con.
Trước đây tôi bắt cá để có tiền, làm gì cũng mong có tiền để giải quyết cuộc sống của tôi và gia đình tôi. Tiền là cái gì đó nếu thiếu tôi trở nên căng thẳng quá dữ. Tôi phải kiếm đủ tiền, sắp xếp cuộc sống tôi đã rồi còn tôi thời gian thì tôi sẽ liệu đến việc của Thiên Chúa..
- Chết tiệt, đến một con cũng không bắt được.
- Ngài muốn gì ở con hả Thiên Chúa?
- Người trông con khốn khổ đến thế này sao? Rồi đây nhà cửa gia đình con sẽ ra sao? Thật, hết rồi Ngài ạ.
Lạy Chúa, đó là ba năm cách đây. Giờ con vác lưới lên thì mấy anh em đi theo con. Ước gì con còn tâm trạng để bắt cá, chắc con phải làm gì đó để thấy con vẫn ổn. Con đã ở đây rồi, về Galile rồi..
...
Không một con cá cả đêm qua, thôi con về ngủ một giấc rồi tính tiếp vậy....
[Cảnh bắt được mẻ lưới lớn bởi sự chỉ dẫn cả Chúa]
Là Chúa tôi, đúng là Chúa tôi rồi...
- Lạy Chúa, con vì con là kẻ có tội, xin Người hãy tha thứ cho con. Ngài đã đến, đến thật rồi.
- Anh gọi các anh em đến ăn sáng cùng thầy, nhìn xem thầy đã dọn gì cho anh em này.
Thầy ơi, lòng con như muốn nói nhiều lắm mà tất cả như nghẹn lại. Con đã bắt được mẻ cá lớn mà sao con không vui bằng được gặp thầy. Thầy tha thứ cho cho thật sao thầy..
- Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy
- Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy
- Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự, Thầy biết con yêu mến Thầy.
- Hãy chăm sóc chiên con của Thầy
..
- Con phải làm gì?
- Rồi Thầy sẽ cho con biết.
[Rồi Chúa tuyên báo về ông, ông không hiểu, nhưng vẫn nhớ lời đó]
Ngày trước khi Thầy gọi con hãy đi theo thầy để đánh mẻ lưới người con còn không biết được mẻ cá và "mẻ người" thì giá trị ra sao. Chỉ cần bắt được nhiều mẻ như hôm ấy thì bắt gì cũng được. Bao nhiêu năm theo thầy mà lòng con mở ra nhiều hơn con từng biết về con, con lại thấy mình đầy thiếu sót, và có vẻ con vẫn chưa biết về Thầy được bao nhiêu. Ngày xưa con còn cự với tụi La Mã ấy vậy mà con không đủ cam đảm để đối mặt cùng thầy phút cuối ấy, trên đường về Galile con đã dặn lòng thật nhiều để phải cam đảm đối diện với Người.. Con đã khác đi quá nhiều, như bị lột đi cái vỏ một Simon "xôi thịt" để là một Phero phơi bày đủ bất toàn mà cũng rất là mình, thoải mái một cách kỳ lạ.
[Đang nghĩ miên man thì nghe thầy gọi]
- Con hãy theo Thầy
- Dạ vâng
Những tia nắng đầu tiên đã rảy những lớp ánh vàng trên biển, không đủ để in dấu những bóng đàn ông đang bước đi trên bãi biển sáng hôm ấy. Họ nói vui vẻ, choàng vai nhau mà tiếng cười vang động cả một góc trời. Để mặc mẻ cá trên thuyền mà bước đi hăm hở cùng nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét