Bạn có biết bạn được nuôi dưỡng bởi điều gì không?
Bạn thu nhận tất cả mọi thứ từ môi trường xung quanh, thức ăn, áo quần, tin tức tích cực lẫn tiêu cực, kế thưà từ ông bà tổ tiên, từ những niềm tin dù đúng dù sai cũng dung nạp hết vào mình. Mỗi ngày, một cách rất tự động hay chủ động mà không hề có ý thức kiểm duyệt lại.
Lúc nhỏ mình vẫn không hiểu được tại sao 1 em bé trông ngây thơ vậy mà mang tội nguyên tổ. Nhưng sau này mình lại thấy ý thức về tội là 1 điều rất hay, nếu không biết về tội, thì không có ý thức tìm về sự trong sạch. Và khi con người trong tình trạng của tội thì hay "thấy cái rác trong mắt người anh em mà không thấy cái xà trong mắt mình". Thế giới bên ngoài là sự phản chiếu của thế giới bên trong họ (tâm hồn họ). Nếu họ hay tức giận thì hay gặp người tức giận, hay chỉ trích thì hay gặp người thích phê phán, thích hư danh thì hay gặp người nịnh hót hoặc kẻ thích chơi trội.. và ngược lại. Thực ra ta là những gì mình được dung nạp. Nếu ta dung nạp có ý thức hay không ý thức những điều xấu thì ta có xu hướng lầm lạc, tội lỗi.
Nếu thử lặng yên nhìn vào 1 điểm trên tường ta bắt đầu để ý đến suy nghĩ và thấy suy nghĩ mình nhảy nhót trong đầu, hỗn độn, cả xấu lẫn tốt. Mà Chúa nói, anh em phạm tội từ chính trong suy nghĩ rồi. Suy nghĩ xấu càng lặp lại nhiều lần thì cho cảm xúc thêm năng lượng bộc phát và cho hành động cái cớ để gây hấn. Khi Eva trong vườn địa đàng bị dụ vì ý muốn có trí khôn như Thiên Chúa. Nếu Eva chậm lại vài nhịp, không để lời của con rắn đó đi vào đầu mình và đến bên Thiên Chúa hỏi: tại sao Người không cho chúng con ăn trái cây ấy? Hẵn bà đã có câu trả lời và chắc chúng ta đang sống trong vườn địa đàng rồi. Mọi tội lỗi xuất phát từ suy nghĩ, ước muốn bên trong trước để sinh quả của nó là lời nói, hành động thiếu tử tế, nên sách Huấn ca có câu: “Trước mặt con người là cửa sinh, cửa tử; ai thích gì, sẽ được cái đó.” (Hc 15:17).
Con người có sự lựa chọn, đó là thứ quyền năng mạnh mẽ nhất trong các loài nhưng thường chúng ta không đối chất với sự thật, không chạy tới hỏi Chúa, liệu điều này là đúng không?
Khi đầu mình còn đầy ắp những "rác" với những suy nghĩ không cần thiết và tiêu cực chính chúng chứ không ai khác làm mình stress! Nếu bạn không suy nghĩ vẫn vơ, sống từng phút giây ở hiện tại, làm việc gì biết đúng việc đó thôi, vẫn giữ chế độ ăn bình thường, bạn sẽ tăng cân. Năng lượng bạn nạp vào để chủ yếu để chạy những suy nghĩ, cảm xúc, hành động tiêu cực của bạn. Khi ta tức giận thường thì cơn tức chạy nhanh hơn sự nhận thức (kiểm chứng lại). Khi nhận thức được thì ta đã "xử" xong người ta rồi. Do ta đã cài đặt bằng 1 thói quen khá lâu. Nếu ta tập cho mình thói quen canh thức suy nghĩ của mình như người đầy tớ canh chừng kẻ trộm đến khoét vách thì khi ta giận ta không để suy nghĩ có "ý định trả thù", "đòi lại công bằng cho mình", chúng ta có không gian để suy xét những ý nghĩ đó dưới ánh sáng. Suy nghĩ luôn cho cảm xúc cái cớ để hành động, đôi khi đó là 1 cái cớ tốt bảo vệ bản thân nhưng sâu xa hơn là sự tổn thương của ta trong quá khứ và người trước mặt chỉ vô tình chạm vào nỗi đau đó nên ta phản ứng với họ.
Ta tập chậm lại, tỉnh thức để Chúa giúp ta đưa ra lựa chọn đúng. Mình hiểu tỉnh thức như là sống từ giây phút của ngày hôm nay như ngày cuối cùng trong đời, chắc chắn ta sẽ sống trọn vẹn hơn. Trong sự tỉnh thức cầu nguyện ta sống cùng với Chúa trong từng phút giây đó. Không cớ gì trong Tân Uớc nói rất nhiều về sự tỉnh thức, hẳn phải rất quan trọng:
- "Điều Thầy nói với anh em đây, Thầy cũng nói hết thảy mọi người là: phải canh thức" (Mc 13,37)
- "Anh em hãy cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ. Vì tinh thần thì hăng hái, nhưng thể xác lại yếu đuối."(Mc 14,38).
- “Theo Thần khí hướng dẫn, anh em hãy cầu nguyện trong mọi hoàn cảnh và hãy tỉnh thức trong mọi lúc với mọi nhẫn nại chờ đợi” (Ep. 6, 18)
- “Anh em hãy sống tiết độ và tỉnh thức.” (1 Pr 5:8)
- "Các con hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn, để thoát khỏi những việc sắp xảy đến và đứng vững trước mặt Con Người" (Lc 21,36)
- "Vậy anh em hãy canh thức” (Mt 24,42) (Mt 25,13)
- "Anh em phải coi chừng, phải tỉnh thức, vì anh em không biết khi nào thời ấy đến" (Mc 13,33)
Như trong ngụ ngôn 5 cô khôn, 5 cô dại đi đón chàng rễ, đây là sự tự sửa soạn, chuẩn bị chẳng ai làm thay mình được!.
Suy cho cùng khi ở trong trạng thái ấy, ta sẽ nổi lên trên những vấn đề của mình. Đến 1 lúc ta hiểu bản chất của nó rồi nên không còn chi mà giận nữa. Ta sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, hoà hợp với chính mình, bình an trong Người.
Thường thì những điều ta cần, ta đã được cho rồi hoặc ta chưa biết đón nhận, hoặc ta chưa lắng nghe đủ, hay nhìn nhưng không thấy, nên ta thấy lời cầu nguyện mãi vẫn không đến. Thật ra điều ấy đến bằng rất nhiều cách, nhiều chỉ dẫn.. hoặc chưa phải điều nên xảy ra vào lúc đó. Khi bạn tỉnh thức thì lời cầu nguyện của bạn sẽ đến nhanh hơn, bạn sẽ biết cách để cầu nguyện. Khi bạn càng trong sạch bạn càng đến gần Chúa, bạn được ơn hiểu biết và yêu mến Người và biết Người yêu bạn như bạn là, rất riêng chứ không chung chung. Hãy tỉnh thức, ngăn mình nạp những điều dữ và biến mình thành 1 cái phễu lọc để mọi thứ qua mình trở nên thanh khiết cho chính mình và người khác. Lúc ấy tất cả cái ta cầu nguyện là: xin được nên tốt lành như Chúa muốn mình trong đời này và tạ ơn Người đã luôn làm như vậy. “Anh em hãy kiên trì cầu nguyện, hãy tỉnh thức cầu nguyện và tạ ơn” (Col. 4, 2).
Cuối cùng, cầu nguyện là ân sủng. Ai thật sự phó thác thì đã trải nghiệm không ít lần những ân sủng và phép màu đến trong đời mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét