Đoạn kinh thánh nói về điều này:
(43) "Khi thần ô uế xuất khỏi một người, thì nó đi rảo qua những nơi khô cháy, tìm chốn nghỉ ngơi mà tìm không ra. (44) Bấy giờ nó nói: "Ta sẽ trở về nhà ta, nơi ta đã bỏ ra đi". Khi đến nơi, nó thấy nhà để trống, lại được quét tước, trang hoàng hẳn hoi. (45) Nó liền đi kéo thêm bảy thần khác dữ hơn nó, và chúng vào ở đó. Rốt cuộc, tình trạng của người ấy lại còn tệ hơn trước. Thế hệ gian ác này rồi cũng sẽ bị như vậy". Mt 12, 43-45
Khi người ta quá stress vì những suy nghĩ không cần thiết thì ta tĩnh tâm và thôi bám vào những suy nghĩ đó. Kiểu như nếu bạn ở gần một âm thanh náo động bạn rất khó chịu nhưng bạn ở xa nó thì bạn thấy nó rất dễ chịu. Ta biết sự rối loạn, suy nghĩ chạy lung tung trong cầu cả tốt lẫn xấu nhưng ta không bám vào nó, biết nó và nó tự biến mất. Đó là Thiền. Nhưng trong 24h một ngày chỉ có 1-2giờ giữ cho tâm hồn mình tĩnh lặng 22h kia khuấy nó lên thì không có tác dụng gì cả. Bạn phải tĩnh lặng, giữ thinh lặng cho tâm hồn mình, bất kỳ có sự sôi động hơn bình thườg ta cần xem xét nó. Có nghĩa là 24h mỗi ngày trừ giờ ngủ ta ý thức được việc chúng ta làm, cái mình nghĩ, sống trọn vẹn ở hiện tại, theo thầy Thích Nhất Hạnh nó gọi là Chánh niệm.
Với người Công giáo, nó còn sâu sắc hơn. Đó là trong 24h ấy, từng khoảnh khắc ta trao trọn linh hồn, trí hiểu, mọi sự ta cho cho Thiên Chúa, xin Chúa ở cùng chúng ta. Chúng ta cầu nguyện và giữ thinh lặng nhiều nhất có thể. Việc giữ thinh lặng đôi khi là luật buộc ở 1 số dòng chiêm niệm để tìm gặp Chúa. Việc giữ sự bình tâm là điều kiện tiên quyết để thực hành phân định thiêng liêng, để hiểu đâu là thúc dục của Chúa đâu là xúi dục của ma quỷ nhờ vào sự chuyển động, xao xuyến nội tâm. Nếu không giữ tâm hồn mình lắng lại, thinh lặng như thiền chánh niệm thì làm sao ta nghe được những chuyển động ấy. Trạng thái trống rỗng thiêng liêng đạt được từ điều này khi ta chuẩn bị kết hợp với Chúa (theo Cha Thomas Merton) là trạng thái đạt được của sự bình tâm hoàn toàn. Nhưng người Công giáo không dừng lại ở trạng thái trống rỗng này mà ta mời Chúa đến ngự trong tâm hồn ấy, chỉ có khi Chúa ta lấp đầy căn nhà tâm hồn được ta dọn dẹp sạch sẽ cho Người (xét mình, xưng tội, giữ mình trong sạch), vì Người (làm điều đẹp lòng Người) thì ta mới được no thoả. Lúc đó Chúa Giesu sẽ giúp chúng ta thực hiện ơn phân định thiêng liêng, và chỉ có Người mới dẫn ta đi đúng hướng. Nếu không có Chúa đến và ta cứ để tâm hồn vô chủ thì ma quỷ sẽ đến ở đó..
Người Công giáo tìm đến sự gặp gỡ với Thiên Chúa, Chúa chúng ta. Chúng ta phải dọn chỗ, phải bình tâm và chỗ sạch sẽ đó chỉ dành cho Người mà thôi.
Bao năm thiền hăng say mà tự sức ta trong khi ta tu đức không đủ, hướng thiện không đủ thì kiểu nào cũng đang bị ma quỷ dụ bằng cách này hay cách khác. Với một người đã ý thức về đàng lành thì ma quỷ đưa ra những chỉ dẫn bắt đầu từ ý ngay lành sau đó mới dẫn dụ đến những sai lầm.
Có Chúa đến cùng ta, khi ta bỏ đi ý riêng của mình thì ta mới nhìn ra được cái đuôi rắn và trò phỉnh gạt của nó khi nó mới bắt đầu. Đi xa theo lời nó bao nhiêu, thì cái giá càng trả đắt bấy nhiêu.
Ngoài ra, lần chuỗi Mân Côi, lần Chuỗi Lòng Thương Xót Chúa kèm với sự chiêm nghiệm về các mầu nhiệm này chúng ta đã đạt mức cao hơn rất nhiều sự thiền định bình thường.
Phải rất nhiều năm Thiền người ta mới cảm nghiệm được sự gặp gỡ với Đấng Sáng Tạo sau khi bị "lạc" nhiều lần, người Kito hữu đến với Chúa không ít lần chúng ta cảm nghiệm Chúa thương mình, chúng ta gặp gỡ Người theo trải nghiệm riêng của mỗi người. Họ không biết Đấng họ thờ, nhưng chúng ta biết Đấng chúng ta thờ. Mình biết sự so sánh này hơi khập khễnh nhưng mình chia sẻ để mọi người biết chúng ta đang ở đâu. Đừng thả con tôm để đi bắt tép.
-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét