Hình tam giác bên dưới là tháp nhu cầu 8 bậc của Maslow. Ai từng học kinh tế, tâm lý sẽ biết về tháp này. Đây là những nhu cầu của con người trong cuộc sống. Ở đâu đó chúng ta vẫn bị mắc kẹt ở một số bậc của tháp này.
Có người loay hoay với cơm-áo-gạo-tiền, nhu cầu tính dục.
Có người mãi vẫn không thể tìm thấy sự an toàn.
Có người mãi tìm kiếm tình thương từ người khác mà không được đáp trả.
Có người tìm kiếm sự tôn trọng, ghi nhận.
Có người tìm kiếm tri thức và sự khôn ngoan.
Có người tìm kiếm cái đẹp.
Có người tìm cách định vị bản thân, rồi lắm lúc mắc vào cái tôi kiêu ngạo.
Có người đã từng tự hỏi "Tôi là ai?" "Tại sao tôi ở đây?" "Con sinh ra như thế nào vậy?" Đó không phải câu trả lời dễ trả lời và không phải ai cũng biết.. và nhiều khi khó quá nên bỏ qua.
Vì thường chúng ta được dạy dỗ nên bắt đầu với nhu cầu thấp nhất. Khi lạc trong những nhu cầu này, người ta bắt đầu gắn mình với nó, đồng hoá với nó, xem nó là mình và dần quên đi chính mình. "Nếu ... thì tôi mới vui, mới hạnh phúc". Khi người ta không thấy bình an với mình nữa họ đi tìm kiếm tình thương nơi người khác, họ đến với cộng đồng chỉ để có ai nghe họ, nói chuyện với họ, quan tâm với họ chứ họ không thể ổn khi một mình hay nơi đó họ được thừa nhận. Đủ tổn thương rồi chúng ta mới học cách nhận thức/phân định và nhìn mọi thứ như-nó-là và chữa lành trái tim mình để bước tiếp. Nhưng bước khó nhất là tự vượt qua chính mình, vượt qua tính tự mãn của bản thân. Đó cũng là rào cản lớn nhất trong tương giao với người khác và Đấng Tạo Hoá trong tim họ. Sau nhiều năm không chi lấp đầu sự trống rỗng trong ta, ta ra đi trong sự uất giận về cuộc đời. Nếu mọi thứ kết thúc như vậy thì hơi tiếc nhỉ?
Thử xoay ngược tháp lại nhé! Chúng ta thường thích ôm hôn một đứa trẻ vì chúng mang vẻ đẹp của một thiên thần. Trẻ con là hiện thân của gì đó thanh khiết, tốt lành. Trẻ con đến thế giới để dạy người lớn bài học về nhân đức, vẻ đẹp của trái tim. Chúng đã bắt đầu ở điểm cao nhất của tháp nhu cầu Maslow. Trẻ con vẫn hay hỏi "con sinh ra từ đâu".. Nếu gieo cho trẻ ý thức về điểm bắt đầu của nó trong tình yêu, thì cuộc đời nó sẽ có một điểm tựa vững chãi. Sẽ có một lúc nào đó nó nghi ngờ về điều nó tuân giữ sao không giống những người khác và nó muốn trở nên giống họ để dễ hoà nhập. Lúc đó nó cần một người thầy. Không ít người vì thiếu người thầy chân chính mà lạc lối. Hoặc ở một lúc nào đó trong "đêm tối" cuộc đời của mình ta thấy mình đã đặt nhầm "điểm tựa", hiểu ra rằng bấy lâu mình đã giới hạn, cô lập mình trong những nhu cầu bởi sự đòi hỏi không ngừng của thân xác này. Chỉ có Sự Vô Hạn của Đấng Tạo Hoá và tình yêu của Người mới lấp đầu trái tim rộng lớn của ta, bất cứ sự giới hạn nào cũng gây đau khổ. Vòng lặp này xảy ra bất tận cho đến khi nào ta tỉnh ngộ mới thôi. Nỗi đau thường đến như một bài học để thức tỉnh.
Khi đến với "điểm tựa" bất biến này mọi thứ ta xây trên đó là xây trên đá tảng. Ta bắt đầu hiểu về mình, muốn làm nhẹ mình. Ta bắt đầu nhìn thấy sự thật bấy lâu bị che dấu trong sự hỗn độn thì nay thật rõ ràng. Ta được học biết khả năng phân định, lắng nghe, quan sát mọi thứ xảy đến, nhìn nhận mọi sự trong hiện tại, đưa ra phán đoán và kiểm chứng lại các phán đoán để biết sự linh hướng. Lúc đó ta trở thành một cái phễu, màng lọc để mọi thứ đi qua mình trở nên thanh khiết cho mình và người khác. Thay vì trước đây ta tìm kiếm tìm thương của người khác thì bây giờ ta trao ban. Dù họ có làm gì ta thì ta vẫn trung dung, ta không bị vướng vào cảm thức được ghi nhận, được trả ơn, hay cần ai đó phải thương ta. Sự đau khổ có đến là cơ hội để thanh tẩy và luyện mình nên khiêm nhường hơn. Cơm ăn, áo mặc, tiền bạc trở thành những phương tiện và những tên đầy tớ. Tính dục cũng như vậy. Và thường những người này họ không cảm thấy thiếu những thứ đó, họ không còn bị vướng mắc vào nó nữa, tự họ biết đủ.
Thay vì trước đây ta lo rất nhiều việc bây giờ ta chỉ lo có một việc quan trọng, là nuôi dưỡng tâm hồn mình bằng cầu nguyện, hướng thượng, rèn luyện các nhân đức để kết hợp trong Đấng Tạo Hoá. Ta được no thoả, tâm hồn ta được tất cả những gì nó mong đợi mặc dù nó không đòi hỏi chi cả. Thật ra đó cũng là cuộc lội ngược dòng với những trở lực đã "nuôi nấng" ta bấy lâu nay. Không phải ở bậc sống tu trì, lách mình khỏi thế gian ta mới làm được. Chúng ta dấn thân, hết mình với thế gian nhiều nhất nhưng thuộc về thế gian ít nhất.
Từ một đời rối rắm trở nên một cuộc đời đơn giản, như trẻ con, như gió, như mây trời, như nắng mai.. chỉ cần thay đổi lại "điểm tựa" đời mình. Rồi ta được tái sinh lại một lần nữa như một em bé để bắt đầu cuộc hành trình mới.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét