Trang

Chủ Nhật, 18 tháng 4, 2021

Chờ đợi

 Làm sao được tan ra

Thành trăm con sóng nhỏ

Giữa biển lớn tình yêu

Để ngàn năm còn vỗ

- Sóng (Xuân Quỳnh)


Một "khoảng chờ" trước khi bị tan ra.
Nó chợt nhận ra nó không là gì cả, không bản ngã, không có gì hứng đựng, như hạt lúa mỳ chuẩn bị thối đi, chết đi (trước khi nảy mầm), nó hiểu nó hơn lúc nào giờ, không mộng tưởng.
Cái giảm giác "chờ" của Phero khi đã đầy ăn năn, nhưng không hy vọng sự gì cao trọng vì Ngài ấy đã tự biết mình. Biết mình lúc này khác với biết cách đó 3 năm. Trước đó là biết việc mình làm, cái mình phải lo âu cho cuộc sống cơm-áo-gạo-tiền chỗ đâu cho tâm linh hay Đấng Mesia nào đó. Con đường từ Gierusalem về Galiela không dài bằng đoạn đường trong tâm hồn Ngài ấy đâu.. Về Galiel lần này Phero vẫn đi đánh cá nhưng tâm trí ông không nằm ở mẻ lưới, đánh cá để làm mình nên bận rộn vì tâm hồn ông xao xuyến quá đỗi, đánh cá là cơ duyên cho gặp gỡ định mệnh lần đó, tâm hồn Ngài chờ để gặp lại Thầy như thầy hứa, chuẩn bị giáp mặt 1 lần nữa với Sự Vô Tận mà mình đã nhận ra mình nhỏ bé đến thế nào. Mẻ lưới đầy ắp cá lần này không làm ông vui nhiều như bằng lần đầu nhưng ông điều ông hân hoan, vui nhất là lòng ông của đầy ắp niềm vui, tình yêu của Thầy mình như mẻ cá kia.
Vừa khao khát được tan ra, vừa sợ, vừa rụt rè, vừa thấy bất xứng, lại vừa chờ đợi,.. Cần lắm sự cam đảm!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét