Đến một lúc nào đó bạn sẽ nhận ra rằng sự trống rỗng thiêng liêng trong lòng mình là việc bạn cần làm mỗi ngày chứ phải lăng xăng lo chuyện này chuyện kia để làm mình mệt nhoài. Ai ai cũng có trong tim mình 1 Đấng Thiêng Liêng, mỗi người chỉ gọi tên Ngài 1 cách khác thôi. Khi ta giữ cho mình sự trống rỗng này thì cho phép Đấng Thánh của chúng ta ngự trị nơi đó. Ngài là chân lý, là sự thật, là tình yêu, chỉ có Ngài mới làm lòng ta an bình, hạnh phúc. Có Ngài chân ta bước mỗi ngày in dấu trên hiện tại từng khoảnh khắc, lúc đó thời gian không còn ý nghĩa nữa. Ta đã ở khoảnh khắc này như đang ở trong sự vĩnh hằng.
Cha của con, mỗi khi con dành thời gian ở lại với Người thì Người mở lòng con, cho con những trí hiểu nó thôi thúc con phải viết nó ra. Những gì con viết ra đây sẽ khôn ngoan hơn những gì con đang cố gắng sống. Xin cho những yếu đuối của con, điều chưa chu toàn được không làm phiền lòng người anh em của con.
Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2021
Tình yêu lấy đầy chỗ thiếu hụt tạo ra sự công bằng
Bạn còn đang làm rối cuộc đời mình trong 1 mớ bòng bong nghĩ là bạn đang đồng hóa mình với những thứ hữu hạn và sai lầm.
Bạn có 2 tên đầy tớ, nếu bạn để tên đầy tớ lý trí soán vị trí chủ thì bạn đang là người nhìn nhận cuộc sống mình với những gì đo lường được, những con số, sự cầu toàn, trật 1 chút cũng làm bạn bất an nhiều lắm. Còn tên kia là cảm xúc, để nó trở thành chủ nhân của bạn thì bạn cứ để mình trôi dạt trong sự vô định, bất ổn, lúc vui lúc buồn thất thường. Bạn là bạn, là chính bạn thôi. Việc bạn làm là dành lại quyền làm chủ của chính mình.
Khi khoảng không thiêng thiêng nó được thiết lập, nghĩa là nó được dọn rạch rác, rác từng suy nghĩ xấu, cảm xúc tiêu cực và bạn luôn trở trong trạng thái canh phòng nó, có sinh thêm 1 suy nghĩ nào không lành mạnh không. Mỗi khoảnh khắc làm như vậy thì ta có sự bình an. Lúc đó ta mời Đấng Thiêng Liêng vào nhà ta, một nơi đã chủ động dọn dẹp. Chỉ có Sự Vô Hạn của Người mới lấy đầy sự sâu thẳm của lòng ta. Khi ta ở cùng Đấng là chân lý, sự thật, niềm vui thì ta sẽ được biến đổi. Những gì ta không biết về mình thì Đấng ấy biết, biết ta vì điều gì để tồn tại, điều khi ta làm là tốt nhất cho ta. Bất cứ sự hữu hạn nào ta đồng nhất mình ngoài Sự Vô Hạn ấy thì còn đời ta điêu đứng, ta còn bị giam giữ, ta còn thiếu bình an, còn tìm ảo ảnh. Chỗ này cần phân biệt đâu là phương pháp đâu là cùng đích.
Ngay từ thuở ban đầu, Người đã cho ta một khả năng để ta cùng đồng sáng tạo với Người. Đó là tự do lựa chọn. Với một ý muốn, một sự lựa chọn ta đã có thể tạo ra 1 thế giới vui vẻ hay đau buồn. Lâu dần ta quên đó là những gì mình tạo ra mà đắm chìm quên mình là ai. Vì sự yếu đuối của bản tính tự nhiên, cả tội lỗi nữa nên ta dễ chọn tất cả những thứ khác hơn là chọn Người, chọn tình yêu và để trực giác dẫn lối đời mình. Cuộc đời ta là cuộc lội ngược với các trở lực kia để tìm về Nhà, để hợp nhất nên Một với Đấng Tạo Thành nên mình.
Sự trống rỗng thiêng ấy giúp ta bình an trong phút chốc sau cuộc dọn dẹp nhưng nó không đủ để ta sống yên vui mãi mãi. Tiếng của sự thật cất lên, tâm hồn nghe được tiếng nói ấy nhưng khi nó dấn thân nó lại bị đập cho tơi tả, nó cũng bị tổn thương, sứt mẻ đủ chỗ bởi lời nói hành của người khác, bởi sự yếu đuối của người khác mà trước hết là chính nó. Chỉ khi nó nên Một trong Tình Yêu Vô Điều Kiện thì nó mới dũng cảm bước lại nơi nó đau khổ, nơi có người đau khổ để làm tất cả trong tình yêu thương mà nó không còn cảm thấy tổn thương, đau khổ khi người ta có làm chi nó nữa. Khi đó 2 tên đầy tớ lý trí và cảm xúc sẽ quy phục nó. Nó thong dong, an yên, tự tại dù đời có quăng ném điều gì vô nó, có đối xử bất công với nó, thì nó sẽ đáp trả lại rằng: Yêu thương là lựa chọn của tôi. Làm chi có sự công bằng mà đòi, tình yêu lấy đầy chỗ thiếu hụt đó tạo ra sự công bằng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét