Việc trở về với bản thân, trân quý bản thân mình là rất quan trọng để mình phải hành động.
Chúng ta chưa hiểu được tình yêu
vô điều kiện, hoặc chưa nhìn thật kỹ mà thôi. Hãy nhìn cơ thể bạn hoạt động,
nhìn cái cây, dòng sông, .. những gì thuộc về tự nhiên, nó đang hoat động không
cần bạn yêu nó, bạn có giận đó, làm hại nó nó vẫn hoạt động như thể nó sinh ra
để như vậy. Nếu bạn biết đến tôn giáo biết Chúa Giesu đã đổ máu trên thập giá,
bị treo lên để bạn biết Người đến chỉ để cho bạn biết tình yêu là gì. Đức Phật
cũng đã dành cả đời để vẽ cho bạn con lộ về Niết Bàn. Hẵn đã yêu bạn vô điều
kiện dù bạn từng không chấp nhận họ.
Chúng ta đã tổn thương để có thể
tin vào tình yêu một lần nữa. Có thể bởi người chúng ta yêu thương và kính
trọng, và chính chúng ta là người cũng kết án, phán xét, thiếu tin tưởng, bỏ
mặc, thiếu tôn trọng.. mình nhiều hơn bất cứ ai khác.
Khi chúng ta bị tổn thương rồi
chúng ta dựng lên cho mình 1 cái hàng rào- cái tôi để tự bảo vệ mình. Khi lớn
lên cái tôi vẫn theo bạn, bạn vẫn phản ứng như khi bé vẫn làm, nhưng bây giờ
bạn đã là con voi lớn bị cột vào cái cọc bé xíu, cái cọc đó là cái tôi của bạn,
bạn vẫn không dám vùng lên vì bạn sợ bạn ngã đau như lúc bé, rất nhiều lần rồi.
Kinh nghiệm đó chỉ là nỗi sợ. Nó là ảo ảnh.
Bớt lý trí, bớt cố chấp, bớt ảo tưởng bạn có thể xoay sở được tất cả. Vì bạn càng vin vào nỗi sợ bạn chỉ đang cản trở quá trình trưởng thành của mình. Vũ trụ sẽ giúp bạn. Hãy buông ra, dịu dàng với mình thì bạn sẽ thấy mình mạnh mẽ đến thế nào. Đó là sự khôn ngoan, tử tế, hài hoà nhất, bình an nhất bạn từng biết đến ở mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét